English | Vietnamese

Three Step One Bow

Các bài nói chuyện trong buổi lễ chào đón Thầy Hằng Thật và Thầy Hằng Triều lạy về đến VPTT (11/1979)

 

Phần dịch tiếng Việt từ bản ghi lại bằng Anh ngữ từ video buổi lễ chào đón Thầy Hằng Thật và Thầy Hằng Triều lạy về đến Vạn Phật Thánh Thành sau hơn 2 năm 6 tháng Tam Bộ Nhất Bái từ chùa Kim Luân ở Los Angeles đến Chùa Vạn Phật tại Talmage, California:

 

Hòa Thượng:

Ban đầu tôi muốn ngồi ở dưới; tôi không muốn ngồi trên khán đài ngày hôm nay. Nhưng hai vị hành giả “Tam Bộ Nhất Bái” (Ba bước một lạy) này là đệ tử của tôi, vì thế tôi bất đắc dĩ phải ngồi trên khán đài này. Và có hai chỗ ngồi ở trên đây dành cho họ. Những người chuẩn bị khán đài này, tôi không biết tại sao, nhưng họ đã để đến bốn cái ghế. Và tôi không biết người thứ tư mà họ dự trù trong đầu là ai. Và tôi phải suy nghĩ kỹ xem mình nên chọn người nào để ngồi vào chiếc ghế trống này, vì nếu tôi để Quả Zhan ngồi ghế đó, thì có thể sẽ khiến cho Quả Hàng ghen tị. Và nếu Quả Dật (Guo Yi) lên ngồi ghế đó thì có thể Quả Tu sẽ “uống giấm chua” (ghanh tỵ) mà nói rằng vị thầy của họ thật sự không công bằng. Bây giờ, mặc dù chúng ta biết rằng mình có ngồi trên khán đài hay không, thì thật sự cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng con người rất kỳ lạ. Nếu quý vị tham dự một cuộc họp nào đó và ngồi không đúng vị trí của mình, một số người sẽ bắt đầu phàn nàn, vì thế, tôi đã bảo Quả Wei đem cất cái ghế thừa ấy đi và như thế sẽ không còn ai có thể ghen tị, tranh chấp hay thất vọng cả. Vì thế, tôi đã ngồi ở đây và tôi nghĩ tôi cũng nên có vài lời với quý vị.

Bây giờ, tôi nghĩ tôi nên đi thẳng vào vấn đề và nói vài điều mặc dù tôi không phải là người diễn thuyết giỏi, bởi điều ấy không thành vấn đề; nếu quý vị là những người biết lắng nghe, thì đó mới là điều đáng kể. Giờ đây, hai vị chân hành giả “Tam Bộ Nhất Bái” có thể không muốn phát biểu, cho nên tôi nghĩ tôi cần dọn đường trước cho họ, và khi đã sẵn sàng rồi thì họ sẽ không e dè nữa.

Mặc dù tôi không ra ngoài và thực hiện cuộc bái hương “Tam Bộ Nhất Bái”, tôi nghĩ có lẽ là trong ngôi chùa mà tôi đang ở này, tôi đã làm việc vất vả, và chịu đựng nhiều phiền não hơn họ rất nhiều. Tại sao tôi lại nói như thế? Đó là vì, hằng ngày tôi đã rất bận rộn trợ giúp để cho họ không bị vướng vào bất kỳ vấn đề rắc rối nào. Đó là những gì mà tôi đã hy vọng mình sẽ làm được, tôi không nói là tôi đã thật sự làm được, nhưng tôi quả thật đã mong muốn điều ấy xảy ra.

Quý vị cần phải biết rằng tôi nói là tôi chỉ hy vọng họ không gặp chuyện rắc rối; chứ tôi không nói rằng tôi đã giữ cho họ không gặp phải rắc rối – quý vị cần lưu ý là câu nói này đã được diễn đạt một cách cẩn thận như thế nào. Có thể nói rằng có một vài vấn đề xảy ra và người ta đã đồn quanh với nhau rằng: “Ồ, vị Pháp sư ấy nói rằng mình có thần thông, vậy thì tại sao đệ tử của ông ta lại bị vướng vào những chuyện rắc rối khi đang đi lễ lạy?”

Vấn đề không phải là tôi thật sự quan tâm về danh tiếng của mình theo cách này, mà là tôi vẫn muốn ngăn cản họ tránh khỏi những sự rủi ro như bị xe đụng hay khỏi những vụ tai nạn, có thể bị gió thổi đi hay bị dìm chết. Lúc bấy giờ thì đó sẽ là vấn đề. Đó là lý do tại sao tôi nói tôi có thể làm việc vất vả hơn họ.

Vì thế, khi họ ở ngoài đường trong suốt thời gian qua và họ đã bất chấp mưa gió hay nắng gắt . Vì thế, hôm nay không ai ở đây nên đội mũ nón cả. Nếu có ai đó đội mũ, thì đó có thể là thiếu tôn trọng đối với các vị hành giả. Vì lẽ đó, có người đưa cho tôi một cây dù để che nắng, nhưng làm sao tôi có thể làm như vậy được chứ? Sẽ ra thể thống gì khi không ai có cây dù nào cả, và tôi, một người thật yếu đuối ngồi đây với một cây dù, hay tôi cố gắng hành xử kiểu như là vị hoàng đế. Vì vậy, tôi muốn giống như tất cả mọi người, và nếu như trời nắng quá gay gắt thì quý vị cứ tự nhiên đội mũ lên vì tôi có một chút tóc ở trên này rồi, không thành vấn đề đâu, nhưng với ai mà mới cạo tóc thì mặt trời có thể làm phồng rộp da đầu của quý vị đó.

Cho nên, quý vịkhông nên nghe theo những gì tôi nói vì mọi điều tôi nói là nửa thật và nửa giả; nó không hoàn toàn đúng và cũng không hoàn toàn sai. Nếu phần sai mà có ý nghĩa với quý vị thì hãy tin vào đó, và nếu quý vị nghĩ phần đúng có ý nghĩa với mình, thì hãy tin vào đó; tùy vào quý vị; quý vị chọn lựa điều gì phù hợp với mình. Tôi không thể nói điều này quá rõ ràng được, vì nếu tôi nói toàn bộ với quý vị thì quý vị sẽ không thể đưa ra quyết định của mình được, không dùng trạch Pháp nhãn của quý vị. Và nếu quý vị khăng khăng đòi tôi nói mọi thứ cho quý vị thì điều này không được đúng lắm.

Vì vậy, tôi chỉ nói với quý vị rằng đó là nửa thật và nửa giả. Bây giờ thì quý vị đã hiểu chưa? Nếu quý vị chọn phần sai và tin vào nó, thì quý vị sẽ bị tôi lừa. Còn nếu quý vị chọn phần đúng và rồi y Pháp tu hành, thì quý vị sẽ gặt hái thành tựu.

Có lẽ những điều đã xảy ra là những vị hành giả này đã lắng nghe lời giáo huấn nửa này nửa nọ của tôi và họ đã tìm cách chọn ra cái phân nửa đúng, tu hành theo hướng đó và họ để yên phần sai không đụng tới. Chỉ vậy, chỉ có vậy thôi.

 

Thầy Hằng Triều:

Sư Phụ vừa hỏi tôi trong khi chúng tôi bước lên (khán đài) rằng, là tôi chết chưa, và tôi xin giải thích điều này để không ai có một ấn tượng sai lầm rằng Sư Phụ có thể đã mong muốn điều xấu cho bản thân tôi. Cái chết mà Sư Phụ vừa nói đây là cái chết của bản ngã, cái chết của tham muốn, chứ không phải cái chết của sự vĩnh cửu, (Ngay lúc đó, một luồng gió thổi đến làm rơi vỡ bình hoa nhỏ phía đằng trước thầy), chứ không phải là cái chết của hành giả.

Tôi nên thật sự cẩn thận bởi vì mọi thứ đều đang thuyết Pháp, gió thuyết Pháp, và khi tôi mở miệng và không nói lời thật sự sự chân thật thì sau đó quả báo đến, và ở ngay đây thảm họa bắt đầu và vì thế có thể cái bình này đang nói Pháp rằng, “Hằng Triều, đây là lời cảnh báo, mọi lời thầy nói cần phải rất chân thật và đúng đắn, và không một mảy may kiêu ngạo và sai trái bởi vì nếu làm như vậy thì chắc chắn rằng điều xấu sẽ xảy đến, không chỉ với riêng mình thầy, mà còn với tất cả chúng sinh, bởi vì thầy là người xuất gia. Và vì thầy là người xuất gia cho nên mọi điều thầy làm phải vì mọi người và không chỉ riêng cho mình thầy." Vì lẽ đó, ngọn gió đã cho tôi lời cảnh báo rằng cần phải rất cẩn thận, vì vậy tôi nên lắng nghe. Và đó là những gì tôi thật sự muốn nói đến, đó là ví dụ về Phật Pháp mà chúng tôi đã học được trong suốt hơn hai năm rưỡi lễ lạy - để trở nên thật sự chân thật, thật sự thành thật và thật sự ngay thẳng trong mọi việc mình làm.

(Trong lúc hành hương bái lạy) Một người bạn mới đã tiến đến và hỏi rằng, “Tại sao các thầy lạy?” Và tôi trả lời, “Chúng tôi lạy để cố gắng xóa bỏ mọi thảm họa, thiên tai và khổ đau trên thế giới”. Và người ấy nói, “Vậy à, ý thầy là gì? Ý thầy là những thảm họa nhân tạo giống như gia đình đổ vỡ và những đứa trẻ bất hiếu, những tai nạn xe cộ, hay ý thầy là những thảm họa thiên nhiên, như là động đất, lốc xoáy, lũ lụt và nạn đói?” Và tôi trả lời rằng, “Ý tôi là cả hai, bởi vì cả hai đều như nhau. Cả hai đều có cùng một nguồn gốc”. Rồi người ấy nói, “Tôi không hiểu”. Khi thầy Hằng Thật và tôi bắt đầu chuyến hành hương này, chúng tôi cũng chẳng hiểu. Chúng tôi lớn lên trong xã hội phương Tây này, được giáo dục theo những lề lối khoa học tốt nhất và vì thế một cách khá tự nhiên rằng chúng tôi không thật sự tin vào điều gì cả, chỉ tin vào cái bản ngã và bản thân mình thôi. Chúng tôi đã không tin những điều như trong kinh Hoa Nghiêm dạy rằng, “Tất cả quả báo đều sanh ra bởi nghiệp tội”. Nghĩa là mọi thứ xảy đến với bạn đến từ những gì bạn làm. Vì thế, chúng tôi quyết định rằng, đó là vấn đề sanh tử với chúng tôi, và phải thật sự cẩn thận với những gì chúng tôi làm khi thực hiện Tam Bộ Nhất Bái, và thực hiện một thử nghiệm khoa học nhỏ và vì thế chúng tôi có chút gì đó để chia sẻ với những ai không tin vào điều này, vì nếu quý vị không tin vào điều này (quả báo), thì không có cách gì để chấm dứt khổ đau. Không ai cứu quý vị cả trừ chính quý vị, không ai có thể và không ai sẽ cứu quý vị cả. Chính bản thân quý vị phải tự đi trên con đường; chư Phật chỉ chỉ ra con đường cho chúng ta mà thôi.

Cho nên, Sư Phụ nói rằng ngài nói nửa đúng, nửa sai. Nếu quý vị không biết theo cái nào, thì quý vị sẽ lâm vào tình huống rất xấu đó. Nếu quý vị biết theo cái nào, thì mỗi ngày là hạnh phúc và nơi nơi đều an bình. Vì thế, hôm nay tôi muốn chia sẻ chỉ một chút kinh nghiệm chúng tôi đã đi Tam Bộ Nhất Bái, và những gì chúng tôi học được. Tôi thật sự cầu xin lòng Từ Bi của Hoa Nghiêm Chúng Hội của chư Phật và chư Bồ Tát giúp tôi bảo đảm những lời nói của mình là thật và không chút kiêu mạn hay sai dối nào để vì lợi ích cho toàn thể chúng sinh.

Hai bài học nổi bật trong toàn bộ chuyến hành hương đều nằm trong Kinh Hoa Nghiêm . Một là “Nhất thiết duy tâm tạo”, và thứ hai là “Mọi thứ xảy ra với bạn đến từ những gì bạn làm”.

Ngày đầu tiên chúng tôi xuất phát từ Los Angeles, chúng tôi đã nhận thấy được điều này. Ngay lập tức, chúng tôi gặp những người và những chúng sanh với phong cách thật lạ lùng đến để thử nghiệm lời nguyện của chúng tôi; họ đến thử nghiệm lời nguyện tịnh khẩu của thầy Hằng Thật, cố gắng để coi họ có thể làm thầy ấy nói không; họ thử nghiệm lời nguyện không nóng giận của chúng tôi bằng cách thật sự đẩy chúng tôi tới đường cùng với những tình huống thử thách, và trong tất cả những điều này, chúng tôi đã được chỉ dẫn ngay lúc ban đầu rằng: Cho dù có bất kỳ điều gì xảy ra thì chúng tôi không được tranh, không giận dữ và tất cả những gì chúng tôi có thể dùng là lòng Từ, Bi, Hỉ, Xả để đối đãi với mọi hoàn cảnh. Điều này thật sự khó khăn cho tôi bởi vì tôi thường quen tranh, không quá nhiều với nắm tay, nhưng với lời nói và tư tưởng, và thường lấn hiếp kẻ khác, và đó chỉ là một hình thức tranh khác; nó không hiệu nghiệm. Chúng tôi nhận thấy rằng khi chúng tôi giữ giới luật, điều này thật sự quan trọng. Ngũ Giới là nền tảng của tất cả mọi thứ. Nếu quý vị giữ gìn Ngũ Giới thì chắc chắn rằng không chỉ không bị tái sanh vào những cõi giới thấp hơn như địa ngục, ngạ quỷ hay súc sinh, mà chắc chắn quý vị sẽ luôn được tái sanh ít nhất là làm người. Điều này thật sự rất quan trọng!

Và nếu quý vị giữ lời nguyện của mình, quý vị có thể lập những lời nguyện và giữ chúng, rồi dù quý vị có ở đâu thì cũng sẽ an ổn thôi. Chúng tôi đã nhận ra điều này khi chúng tôi bắt đầu lạy và tôi đang nhớ đến căn cứ không quân Vandenberg. Vào lúc này, có những trận bão kinh khủng ập tới, tôi đoán quý vị gọi chúng là những cơn bão nhiệt đới, có những cơn gió thổi mạnh hơn 100 dặm một giờ khắp mọi nơi, và lụt lội rất nặng nề; những chiếc xe tải kéo và xe chở hàng bị gió thổi dạt ra khỏi đường; toàn bộ thị trấn nhỏ hoàn toàn bị san bằng bởi những trận gió này. Vào lúc ấy, chúng tôi thật sự chẳng làm điều gì quá tệ cả, cho nên chúng tôi giữ giới luật khá và giữ chặt lời nguyện của mình, và vì một vài lý do nào đó mà chúng tôi đi qua rất an ổn, chúng tôi không hề bị gió hay mưa tấp vào mình. Cho dù chúng tôi có đi đến đâu, ai đó đã theo dõi và quan tâm tới chúng tôi rất từ bi, và chúng tôi đã an ổn cả. Thực tế nhiều ngày trôi qua, khi trời đổ mưa tầm tã, nhưng chúng tôi không hề bị mưa và ngay khi chúng tôi bắt đầu có vọng tưởng như, “Lạ thật, mưa không rơi lên chúng ta”, thì chúng tôi bị ướt sũng. Có những lần khi chúng tôi thật sự cảm thấy có sự hiện diện, tôi không biết phải nói như thế nào, những thần linh bảo vệ, không chỉ của thầy chúng tôi mà còn là của những vị thần linh đang ở chung quanh chúng tôi, bảo vệ cho chúng tôi. Điều này xảy ra khi chúng tôi bắt đầu ở Los Angeles. Một lần, thầy Hằng Thật đã nhìn thấy đức Quán Thế Âm Bồ Tát ngay trước khi vụ tai nạn xảy ra và kết quả là chẳng có tai nạn nào xảy ra cả.

(phút thứ 21:54, ghi âm bị gián đoạn một chút)… con gái của ông ta bỏ đi theo một người đàn ông. Cô bé lúc ấy mới 15 tuổi và ông ta rất lo lắng rằng ông đã thật sự ngược đãi con gái mình về thể chất lẫn tinh thần. Ông ta và vợ đang dự tính ly thân. Sau khi đọc về Giới Luật, ông ấy thực hành và khoảng bẩy hay tám tháng sau đó, họ đã dừng lại trên đường đi nghỉ hè và trông họ rất tốt đẹp. Họ ở cùng với nhau, hạnh phúc và con gái lớn, con gái nhỏ cũng đã quay trở lại nhà sống cùng với họ, trông bọn trẻ thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc, góp phần cho sự rạng rỡ vui mừng đó.

Đọc Giới Luật, tuân thủ giới luật dường như rất lỗi thời, nhưng điều này lại làm nên một sự khác biệt lớn trong đời tôi. Nhờ đó mà chúng tôi nhận thấy rằng tất cả mọi vấn đề của mình đến từ sự ích kỷ và mọi thảm họa đều xuất phát từ Tham, Sân, Si. Chúng tôi cũng nhận ra điều này theo những cách thức lớn hơn và tôi muốn nói về những thứ này bởi vì chúng thường không được nói tới. Thầy Hằng Thật và tôi đã thật sự rất hoài nghi về những điều này, nhưng giờ thì tôi rất tin tưởng. Ví dụ, thực tế là đã không có trận động đất nào xảy ra ở San Francisco. Tại sao nó lại như vậy? Và San Francisco ở ngay trên đường nứt San Andreas và đáng lẽ phải có động đất, nó phải bị chìm xuống đại dương lâu lắm rồi. Và rất rõ ràng là do nguyện lực, hay giới luật hay đức hạnh của Sư Phụ chúng ta. Tôi không nói điều này để đề cao ai đó bởi vì chúng tôi đã được dạy là không được đề cao. Tôi đề cao quyền năng của Phật Pháp và năng lực của Giới luật thanh tịnh, cảm ứng đạo giao và tâm tưởng đến; nếu chúng thật sự thuần khiết, thì những điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Thành phố San Francisco chưa có bất kỳ trận động đất nào, Hồng Kông bên kia cũng chẳng bị trận bão nhiệt đới nào đều vì cùng một lý do – vì tu hành, bởi vì sức mạnh của giới luật thanh tịnh.

Khi ở Los Angeles, chúng tôi đi xe xuống Los Angeles và chúng tôi đến Los Angeles một cách rất khó khăn. Những trận bão lớn đến nỗi những con đường đều ngập nước, và lúc đó chúng tôi ở trong một chiếc xe Volkswagen. Chúng tôi đã trôi trên vài vũng nước trên xa lộ, bánh xe thậm chí không chạm mặt đất dù xe rất nặng. Chúng tôi tới Los Angeles và lúc đó có buổi lễ Dược Sư Sám đang diễn tiến và mọi người ở vùng Los Angeles đến chùa Kim Luân tham dự lễ Dược Sư Sám để diệt trừ mọi nhân duyên của thảm họa, bệnh tật, khổ đau và thiên tai. Lúc ấy thật là kỳ lạ vì vị thị trưởng của Los Angeles đã tuyên bố tình trạng khẩn cấp, trên thực tế là rất nhiều căn nhà bị phá hủy hoàn toàn, mọi thứ đều xấu tệ và còn có nhiều trận bão đang ập tới, nhưng tu viện Kim Luân và vùng chung quanh không có chuyện gì xảy ra. Có rất nhiều vị đệ tử khi quay trở về đã báo rằng vào lúc ấy, những cây cổ thụ khổng lồ bên nhà hàng xóm đã đổ xập xuống và phá hủy nhà của những người hàng xóm đó ngay sát kế bên trong khi nhà của mấy vị đệ tử đó không có chuyện gì xảy ra cả. Và tôi nhớ lúc này (có người tên là Kean hay Dean gì đó?) nói rằng điều này là bởi ở lòng thành của họ đã tham dự khóa lễ Dược Sư Sám vào cuối tuần đó. Chính chúng tôi đã chứng kiến, thật khó tin, không chỉ có vậy mà trong suốt khóa lễ có một con sóng thủy triều khổng lồ từ đại dương tiến vào và khi gần tới thành phố Los Angeles thì đột nhiên nó bị xua tan đi mất. Với mỗi ý nghĩ, hành vi, lời nói mà thầy Hằng Thật và tôi đã nói hoặc đã làm hoặc đã nghĩ đến có dấu vết của lòng tham về thức ăn, tiếng tăm, tiền tài, sắc dục, hay những gì mà chúng tôi tìm kiếm, đều mang đến rắc rối cho chúng tôi, mang đến thảm họa cho chúng tôi. Bất kỳ lúc nào chúng tôi giữ gìn năm giới luật không giết hại, không trộm cắp, không tà dâm, không vọng ngữ, không dùng chất kích thích hay chất say, thậm chí không nghĩ đến những điều này, chúng tôi sẽ luôn được an ổn và thật sự có những cảm ứng rất kỳ diệu đối với những điều này ... (phần âm thanh bị mất tiếng).

Vì thế, điểm cốt yếu của toàn bộ chuyến hành hương này là chúng tôi đã học được rất nhiều. Giờ đây thì tất cả những gì dường như là đắng cay hay khổ đau trong tu hành, không có gì là không phải niềm hạnh phúc. Có câu rằng, địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, cõi giới của vua Diêm La, tất cả thù hận, căm ghét, xung đột, những lời vu khống lăng mạ, tất cả những thứ ma quỷ này được sinh ra bởi lòng tham và sự bám chấp vào ngũ dục. Vì thế đây là những gì mà Sư Phụ đã dạy khi Ngài hỏi rằng, “Con đã chết chưa?”. Bởi nếu tôi còn ngượng ngùng để quay trở lại lạy đại chúng này và rồi ngồi trên đây, nếu tôi còn chút gì xấu hổ trên mặt thì vị hoàng đế vẫn chưa chết, và vì thế ham muốn cũng chưa chết và bởi ham muốn vẫn chưa chết nên thảm họa vẫn tiếp diễn. Bởi vậy mà thầy Hằng Thật và tôi thật sự cảm thấy rằng nếu chúng tôi từ bỏ được những dục vọng của bản thân đi một chút, thì toàn thể thế giới cũng sẽ tốt hơn lên một chút, và rồi nếu chúng tôi cố nắm chặt lấy ham muốn nhỏ bé của bản thân và nghĩ rằng: "Ồ! Nó chỉ là một chút ham muốn nhỏ nhoi và nó là của tôi." thì thế giới cũng sẽ bị nhiễm ô bởi chút ham muốn nhỏ bé ấy. Và vì thế, có câu rằng: "Chư Bồ Tát xem xét tất cả những thứ này và hiểu rằng, 'Lạ thật, chúng ta đều có tương quan, không ai là tách biệt cả, mọi việc chúng ta làm đều có ảnh hưởng lẫn nhau'”. Ngài quan sát, nhận biết và giảm bớt đi lòng ham muốn về mùi vị của ngũ dục. Kết quả là chúng tôi đã thật sự cố gắng từ bỏ lòng tham đối với thức ăn. Bây giờ chúng tôi ăn uống khác rất nhiều so với lúc chúng tôi bắt đầu (hành trình); lúc khởi đầu, chúng tôi đã ăn rất nhiều đồ ngọt và thức ăn rất ngon, rồi chúng tôi nhận ra rằng điều này đã mang lại rất nhiều rắc rối.

Tôi đã rất cố gắng để kiểm soát và giảm bớt lòng dâm dục bởi vì hơn tất cả mọi thứ, đây là cốt yếu của mọi ham muốn. Bởi lòng ham muốn người khác, bởi tôi không thể nhìn thấu suốt bản thân, bởi tôi không rõ ràng về chính mình, tôi không rõ ràng về người khác, và bởi vì như vậy mà trong chuyến hành trình này, tôi đã gần chết bởi lòng tham dục của mình. Trên thực tế, nó là (không nghe được) trong một chuyến du hành Châu Á, quả tham dục của tôi đã chín muồi và tôi đã gần chết, và nếu không phải nhờ lòng Từ Bi của Sư Phụ thì có lẽ ngay lúc này tôi đã có thể bị phân rã theo tứ đại rồi và ai mà biết được linh hồn tôi ở đâu - chắc chắn là trong thế giới của vua Diêm La rồi. Vì thế, điều đó dạy tôi một bài học rằng, điều gì ngọt ngào thì đó thật sự là trái đắng và điều gì tưởng chừng cay đắng thì lại thật sự đem lại cho ta một tâm ý ngọt ngào. Cho nên, nó đã trở nên dễ dàng hơn chút ít bởi vì khi nào tôi ham muốn phụ nữ thì tôi nhận thấy điều  này rất rõ ràng rằng đó không phải là phụ nữ mà là sự ích kỷ của chính mình mà tôi đã không xoay chuyển được. Vậy nên có câu rằng, một khi quý vị ngưng tìm kiếm, thì sẽ không còn lo lắng, và rồi quý vị có thể đạt tới niềm hạnh phúc chân thật tối thượng.

Vì vậy, tôi muốn nói rằng chúng tôi cố gắng hết sức để chết và chúng tôi có thể chỉ bị bệnh nhẹ. Tiếp tục lạy và tôi mong rằng những gì chúng tôi học được là có giá trị cho tất cả nhân loại và những gì chúng tôi làm … (phút thứ 30:00 đến 30:25 của bài nói chuyện bị sót, không nghe được do bị nhiễu bởi tiếng máy bay đang bay qua)… Tôi mong rằng chúng ta sẽ đều sớm chết. Tôi mong rằng chúng ta sẽ cùng chết và cùng tái sinh, hết lần này đến lần khác cùng nhau tu Đạo và cùng giúp nhau đạt Đạo. Cuối ngày lễ lạy, chúng tôi đều hồi hướng đến Vạn Phật Thánh Thành ở đây, đến toàn thể chúng sinh, để chấm dứt thảm họa và thiên tai, và để tất cả chúng ta có thể cùng thành tựu được Phật quả, tôi thật sự mong muốn rằng điều này có thể được như vậy.

Hôm nay tôi đội mũ vì tôi cạo đầu và bị một vết bỏng rộp. Tôi nên dừng tại đây…

(Vỗ tay)

 

(Thầy Hằng Thật lạy Hòa Thượng Tuyên Hóa và lạy thính chúng)

 

Hòa Thượng:

Quý vị, trong trường hợp quý vị không biết, thầy Hằng Triều đã không nói chuyện trong một thời gian dài. Ngày hôm nay, thầy ấy có cơ hội nói chuyện và hôm nay thầy ấy đã lâm vào một cuộc nói chuyện điên rồ và nói suốt 100 giờ.

Thầy ấy chẳng để ý xem mọi người ngồi ở đây đang bị đổ mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời (không nghe rõ). Bản thân tôi không thể chịu được. Tôi thật sự… thật sự muốn bỏ đi khỏi chỗ này nhưng tôi có thể làm được gì?

Tôi sẽ không nói gì thêm  nữa… (không nghe rõ)

 

Thầy Hằng Thật:

 
(không nghe rõ)

...đấu tranh với những người bên ngoài, đấu tranh với thầy Hằng Triều, là đấu tranh với chính tôi ở trong tâm mình… (không nghe rõ)… Và ngay lúc đó, một chai bia bay đến và làm vỡ tan cửa kính bên hông xe, ngay bên cạnh bức tranh của đức Quán Thế Âm Bồ Tát, vị Bồ Tát của lòng Đại Bi. Và tôi đã học được rằng, sân hận gây ra chiến tranh, đó là mối quan hệ trực tiếp. Vì thế, chúng tôi đã học được rằng nguồn gốc của chiến tranh nằm trong chính tâm chúng ta, và theo cách này, bằng cách kiểm soát sự sân hận của chính mình, chỉ cần không để cho sự sân hận trong mình tăng trưởng, cũng không làm tăng trưởng lòng sân hận ra bên ngoài với bất kỳ chúng sanh nào, dù ở đâu, chúng ta cũng không được gây trở ngại cho chính mình và không được gây rắc rối cho người khác… Điều thứ ba mà hàng ngày chúng tôi hồi hướng là Vạn Phật Thánh Thành có thể nhanh chóng và dễ dàng thành tựu vì lợi ích của toàn thể chúng sanh trên thế giới. Chúng tôi thật sự tin tưởng, chúng tôi có một niềm tin bất hoại rằng, đây là cội nguồn của rất nhiều thiện lành trên thế giới và khi tôi cúi lạy tất cả mọi người trong đại chúng (không nghe rõ).  Tôi đang lạy mười nghìn chư Phật,  tôi đang lạy tới mười nghìn chư Phật trong tâm của quý vị và tôi đang lạy mười nghìn vị Phật trong tâm tôi, và tôi đang lạy mười nghìn vị Phật trong hư không  khắp cả. Đó là những gì mà chuyến Tam Bộ Nhất Bái này  đối với tôi. Và đây chính là cội nguồn của niềm tin bất hoại đối với Chư Phật, Phật Pháp, tăng đoàn và tất cả Phật Pháp trong trắng thuần khiết có thể hồi hướng được, và chư Bồ Tát, Pháp sư, những giáo pháp Phật giáo, giống như nhân và quả, như bố thí là sự thực hành của niềm hạnh phúc. Chúng tôi học được rằng bố thí là sự thực hành của lòng từ bi. Tôi nguyện tới tất cả năm niềm tin bất hoại, và các vị Bồ Tát Pháp sư, niềm tin bất hoại vào các thần thông của Đạo Phật, niềm tin bất hoại ở nơi những thiện xảo phương tiện của chư Đại Bồ Tát, những người có thể dẫn dắt chúng sanh vô minh như kẻ này, cho dù những chúng sanh ấy có tham lam, thù hận, có nhiều lỗi lầm thế nào, thì các Ngài đều có cách khiến chúng ta quay hướng về điều thiện và đó là niềm tin bất hoại của tôi.

(Vỗ tay)

 

Hòa Thượng:

Thầy Hằng Triều nói rằng, vị hoàng đế vẫn ngự trị bên trong thầy ấy, vì thế nên mọi người nên nhìn thầy ấy rõ ràng và xem thử coi thầy ấy có phải là một vị hoàng đế không? Liệu thầy ấy trông có giống như một vị hoàng đế không? Thầy ấy có cái mũi của vị hoàng đế, hay đôi mắt, hay đôi tai của vị hoàng đế? Hay là cái miệng? Thật sự thì thầy ấy là gì? Hay cái gì…

Tại sao tôi lại nói điều này? Bởi vì bây giờ thầy ấy đang nghĩ ra rằng thầy ấy ngồi đằng sau cái bục giảng này để nói chuyện còn thầy Hằng Thật thì vẫn còn ở dưới đất, vì thế nên thầy ấy có lẽ đã nghĩ rằng vị hoàng đế …(không nghe rõ)…

 

Thầy Hằng Triều:

… Vì vậy, tôi ở Vạn Phật Thánh Thành, có thể có người suy nghĩ rằng ít nhất là giờ đây họ đã có thể đã giác ngộ rồi và họ có vài loại thần thông nào đó. Những gì  tôi có thể nói là tôi thật sự cảm thấy xấu hổ vì tôi tạo nên ấn tượng này và nó không phải như vậy. Hằng ngày tôi vọng tưởng, hằng ngày tôi có chấp trước, hằng ngày tôi làm những điều xấu, hằng ngày tôi có những suy nghĩ xấu với thầy Hằng Thật. Hàng ngày tôi cảm giác rằng Sư Phụ đã đánh lừa tôi vào việc tu đạo. Tôi ngày nào cũng vọng tưởng rằng, có thể tôi vẫn có thể làm một vị cư sĩ và làm như thế này. (Ngay lúc đó, Hòa thượng cười lớn, nhìn về phía thầy Hằng Triều nói: Đúng thế, đúng thế…)

Rồi tôi lại nghĩ: không, mình không thể là cư sĩ và làm thế này bởi vì điều này sẽ khiến mình phát bệnh. Mình không thể quay trở lại, quay trở lại sẽ làm tôi bệnh, tất cả những gì mình có thể làm là người xuất gia, mình bị lừa. Tôi nghĩ về tất cả những điều này như vậy.

Vậy thì điều cao quý và thuần khiết trong công việc này ở chỗ nào? Tôi cảm thấy xấu hổ, giờ đây tôi kể những chuyện này và quý vị không biết cái gì đang thật sự diễn ra. Người đàn ông đứng dậy và nói chuyện và nói đúng thế, giống như hạt giống, rất đơn giản trên bề mặt nhưng phía dưới lại vô cùng phức tạp.

......